Đểu

Trang 3 trong tổng số 6 trang Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6  Next

Go down

Đểu - Page 3 Empty Gạch nối

Bài gửi by Admin Sun Oct 23, 2022 7:25 pm

Gạch nối

Hai vợ chồng cãi nhau. Anh nói những từ rất nặng nề. Cô cũng không vừa, vơ được cái gì thì chọi cái đó. Anh bảo anh hết chịu nổi cô rồi, ngày mai mời cô cuốn gói ra khỏi nhà anh. Cô cũng quyết ra đi. Cô về phòng dọn dẹp hết quần áo cho vào va li. Lúc cô gần ra tới cửa, thằng con út bật khóc. Sáng hôm sau, cô với anh huề 1-1.

Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 36260
Join date : 12/08/2017

https://tinhhoa.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Đểu - Page 3 Empty Phép thử

Bài gửi by Admin Fri Oct 28, 2022 3:55 am

Phép thử

Ngọc Lan:

Tôi và anh sẽ làm đám cưới, một đám cưới trong mơ. Với tôi, không người đàn ông nào hoàn hảo được như Hoàng, và vì anh quá hoàn hảo nên tôi càng thấy mình tài giỏi khi có thể trói chân người đàn ông như thế. Ngày anh ngỏ lời, tôi như đang mơ. Buổi ăn tối lãng mạn sau một năm hai đứa quen nhau bỗng sáng bừng ánh nến. Anh phục vụ mang ra một bó hồng thật lớn, trên có tấm thiệp nhỏ ghi “Hãy là vợ anh!” cùng một chiếc nhẫn lấp lánh. Trong con mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh, tôi đã hãnh diện gật đầu. Tôi hạnh phúc suốt một tuần sau đó. Vì người vừa cầu hôn tôi là người mà biết bao cô gái mơ được một lần chạm tới. Hoàng lớn hơn tôi hai tuổi, là giám đốc một công ty chuyên về thiết bị điện lạnh. Anh phải bay khắp thế giới cho những chuyến nhập hàng, quỹ thời gian cho cuộc sống riêng tư của anh vô cùng ít ỏi. Nhiều lần tôi tự hỏi, vì sao anh lại chú ý đến tôi? Có phải vì tôi luôn tỏ ra cao ngạo, điều những người đàn ông cảm thấy thích khám phá nhất ở một người phụ nữ.

Anh đẹp trai giàu có, nói tiếng Anh như gió và đã đặt chân đến hàng chục đất nước. Anh có nét lịch lãm của người thành đạt, trang phục tươm tất, và rất nhiều tài lẻ. Anh hát hay, thuộc rất nhiều ca khúc nổi tiếng, vẽ những con vật ngộ nghĩnh rất đẹp, và thỉnh thoảng còn rất trẻ con khi sẵn sàng đi ăn kem với tôi. Tôi có đứa bạn trai rất thân tên Lâm. Nhiều người bảo không thể tồn tại tình bạn giữa nam và nữ. Nhưng tôi lại thấy điều đó hoàn toàn có thể, nhất là khi chàng trai đó là... gay. Lâm không giống những chàng gay khác, vì nó tinh tế, nam tính, rất hiểu chuyện, và luôn lắng nghe tôi. Tôi là một trong những người hiếm hoi biết bí mật của nó, chúng tôi thân nhau đã được bốn năm. Tôi còn cùng nó mua chung một cặp áo màu xanh như minh chứng cho tình bạn và tiện thể giả vờ làm tình nhân của nhau những lúc gia đình chất vấn nó. Lâm rất chu đáo. Nó có thể cho tôi ý kiến xem màu phấn nào hợp với tôi nhất, có thể đi mua thuốc ngừa thai hay thậm chí mua cả băng vệ sinh cho tôi.

Lâm rất tuyệt! Tuyệt hơn rất nhiều gã đàn ông trên đời này. Từ khi làm bạn với nó, tôi tìm hiểu rất nhiều thông tin về cuộc sống những người thuộc giới tính thứ ba. Tôi biết họ luôn phải che giấu thân phận thật sự của mình và còn phải gánh chịu những hậu quả tâm lý rất nặng nề khi không thể là chính mình. Nhiều người lấy vợ có con, rồi đau khổ triền miên trong vũng lầy hôn nhân cùng hàng tá trách nhiệm, trong khi chính họ lại cần một bờ vai rắn chắc khác. Thật sai lầm khi cho rằng đồng tính là phải ẻo lả. Lâm và rất nhiều chàng gay khác mà tôi biết nhìn đều rất nam tính, không ai có thể biết họ là người đồng tính nếu họ không nói ra. Mà ở cái thời loạn lạc này, những lằn ranh phân cách giới tính rất mong manh. Có chàng luôn hoa hòe chải chuốc, quần bó sát, cử chỉ điệu đà đồng bóng, ấy thế mà lại là trai thẳng trăm phần trăm. Ngược lại, khối chàng nam tính đầy mình, cơ bắp cuồn cuộn, mở miệng ra là cưa em này em nọ thì lại là gay chính cống.

Chưa kể những chàng có xu hướng lưỡng tính, khi đi với trai, khi về với gái. Ôi nhức đầu lắm! Việc tìm hiểu cuộc sống của một người mà không nhận được sự đồng ý của người đó, tôi nghĩ là một sự xúc phạm. Vì thế, tôi sẽ không động đến hay bàn luận gì về giới tính người khác, nếu điều đó không liên quan đến tôi. Nghĩ đến đó, chợt tôi chạnh lòng nhớ lại. Đôi lúc ở cạnh tôi, Hoàng có vẻ lơ đãng lắm. Những hành động âu yếm bình thường của tình nhân với nhau đều do tôi chủ động, Hoàng chỉ thỉnh thoảng hôn nhẹ lên tóc, chứ ít khi chạm vào những điểm nhạy cảm trên người tôi. Tôi hỏi thẳng thì anh ấy bảo là do nghĩ đến công việc còn dang dở, rồi xin lỗi và đền cho tôi một nụ hôn nóng bỏng. Chỉ đến khi đó tôi mới thôi hờn dỗi. Hay là Hoàng cũng ở trong thế giới bí ẩn của những người đồng tính? Tôi có quyền nghi ngờ, vì đây là hạnh phúc cả đời của tôi. Và tôi nghe nói những chàng đồng tính rất dễ dàng nhận ra nhau nhờ cái giác quan thứ sáu nào đó. Điều đó làm tôi nảy ra một ý định điên rồ.

Triều Lâm:

Lan nhờ tôi thử người yêu của nó. Một đề nghị mà nếu không là bạn thân thì không đời nào tôi để cho nó yên. Tôi rất biết ơn sự cảm thông của nó với bí mật của tôi. Nhưng bắt tôi phải làm một việc quá sức mình như vậy thì thật khó quá! Tôi không cởi mở như những bạn gay khác. Ngoại trừ Lan, không ai biết tôi mang giới tính thứ ba. Ở chỗ làm hay về nhà, tôi luôn cư xử đúng mực và ra dáng một thằng đàn ông, vì vốn dĩ hình dáng con người tôi là như vậy. Tôi rất sợ những người quá thoải mái với giới tính của mình. Họ nghĩ như vậy là dũng cảm, còn tôi lại cho đó là khờ, nhất là khi mình đang sống trong một xã hội mà giới tính còn là vấn đề nhạy cảm. Tôi sẽ không còn bình yên nữa nếu ngày nào đó người ta phát hiện ra tôi có khác biệt lạ lùng so với những người đàn ông khác, hội những thằng bạn của tôi sẽ cho tôi ra rìa, đồng nghiệp sẽ xì xào sau lưng tôi, nhiều người sẽ bàn tán, rồi chuyện sẽ thế nào khi đến tai gia đình tôi trong lúc ba mẹ đang hối thúc tôi lập gia đình.

Tôi vẫn bị những người đồng tính khác nhận ra. Chỉ cần nhìn vào mắt nhau hai giây, tôi và họ lập tức nhận ra nhau. Nhưng tôi sẽ từ chối mọi lời đề nghị khiếm nhã, vì tôi không muốn mang tiếng trong lúc đang xây dựng sự nghiệp cho mình. Việc tôi giải bày với Lan trong một buổi say rượu hoàn toàn nằm ngoài dự định, cũng may Lan là người hiểu chuyện và biết cảm thông. Có quá nhiều gay không biết vì oán hận cuộc đời hay sao mà vẫn thường sa chân vào những nơi không sạch sẽ, làm những điều không phù hợp với thuần phong mỹ tục. Vì những chuyện như thế nhan nhản trên báo hằng ngày nên người ta mới quy chụp cho đồng tính những điều không đẹp, chứ một người sinh ra đâu được quyền chọn cho mình giới tính. Lan sống quá mạnh mẽ. Một đứa con gái cá tính luôn là nỗi sợ và cũng là nỗi khao khát của những thằng đàn ông. Tôi quý nó vì cái tính chân thành với bạn bè, chưa bao giờ chơi xấu bạn hay ghen tị vì người ta giỏi hơn mình, nó cứ lẳng lặng làm việc và tiến thân bằng cố gắng của mình.

Nghe tin nó sẽ lấy chồng, tôi mừng đến rơi nước mắt. Vậy mà bây giờ nó nhờ cậy tôi một việc tày đình như thế. Tôi kiên quyết từ chối. Nhưng Lan khóc, nó trách tôi không biết lo cho hạnh phúc cả đời của nó, rằng tôi là một đứa bạn quá vô tâm. Cuối cùng, tôi cũng xiêu lòng chấp nhận. Tôi sẽ phải làm một việc mà cho dù kết quả thế nào, ít nhất cũng sẽ có một người trong ba chúng tôi bị tổn thương vĩnh viễn.

Ngọc Lan:

Một chút nước mắt là có thể khiến Lâm xiêu lòng, nó vẫn rất đàn ông đấy chứ! Có thể tôi đang bị điên. Nhưng tôi luôn cảm thấy thích thú trước những gì bí ẩn. Tôi muốn mở tất cả những cánh cửa trước mặt mình, cho dù nó có nhiều lớp khóa. Tôi luôn là người quyết định. Từ việc mở cánh cửa đó như thế nào, thậm chí đến khi đã mở được, tôi vẫn có quyền không bước qua cơ mà. Nhìn Lâm ái ngại, tôi cũng hơi áy náy. Nhưng cái háo hức khi một trò chơi sắp bắt đầu làm tôi phấn khích hơn cả. Tôi bảo Lâm tuần sau đến nhà tôi, khi Hoàng kết thúc chuyến công tác châu Âu và trở về thăm tôi. Tôi sẽ sắp đặt một cuộc hẹn, và tìm cớ để hai người tiếp cận nhau trong cự ly gần nhất. Tôi cảm thấy không yên tâm lắm nên đã bắt Lâm phải hứa danh dự với tôi là sẽ làm đến cùng. Vì thật lòng tôi không muốn mình lấy phải một chàng gay, dù tôi đã yêu anh bằng cả trái tim. Lâm hỏi tôi:

- Nếu anh ấy không phải là gay?

Tôi đáp:

- Thì ai về nhà nấy, quên đi chuyện này, tao sẽ không hé môi nửa lời. Hoàng cũng là người lịch sự, anh ấy không thích bàn tán về đời tư của người khác đâu.

Lâm hỏi tiếp:

- Còn nếu ngược lại?

Tôi thoáng ngập ngừng. Ừ nhỉ, nếu lỡ đúng là vậy thì sao? Tôi vẫn chưa nghĩ gì nhiều đến cảm nhận thật sự của mình trong trường hợp này.

- Thì tao cho mày luôn.

Lâm lặng im quay đi, đưa ly cà phê lên miệng uống những giọt cuối cùng.

Triều Lâm:

Tôi đến nhà Lan đúng như những gì hai đứa đã lên kế hoạch. Hôm nay Hoàng sẽ ghé thăm, và đó là cơ hội để tôi làm tròn lời hứa của mình. Tôi chỉ mong sao Hoàng không phải là gay để Lan có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Còn tôi, sau khi phép thử bất thành, sẽ biến mất và không bao giờ gặp lại Hoàng nữa. Cánh cửa bật mở, người đàn ông của Lan bước vào. Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh. Hoàng rất đẹp trai, ở anh có vẻ khỏe khoắn của một người chăm rèn luyện thể thao và khí chất của một doanh nhân thành đạt. Tôi cảm thấy hơi choáng váng, phải mất gần năm giây để tỉnh táo lại. Lan đón Hoàng ở ngay cửa chính. Tôi biết Lan rất yêu Hoàng qua cái cách nó nắm tay Hoàng và hôn nhẹ lên má anh. Lan hướng về phía tôi, không quên đá mắt một cái để nhắc tôi rằng trò chơi đã bắt đầu.

- Đây là Lâm, bạn thân của em.

Hoàng đi tới gần tôi, chìa tay ra như cách những người đàn ông vẫn làm khi gặp một người mới.

- Chào em.

- Chào anh.

Tôi để mặc bàn tay mình mềm đi trong tay anh. Cái cảm giác đó xuất hiện. Một loại cảm giác đặc biệt chỉ có khi tôi nghĩ rằng người trước mặt mình là gay, mặc dù cho tới lúc này, mọi cử động của anh đều rất đàn ông. Sau những lời giới thiệu cơ bản nhất cho hai người mới quen, theo đúng kế hoạch, Lan giả vờ đi siêu thị mua đồ về nấu ăn cho cả ba người. Còn tôi sẽ ngồi trò chuyện với anh và tìm cách thử anh. Lan vừa đi khỏi, anh đã lấy cái điều khiển ti vi, bật ngay một trận đá bóng trên kênh thể thao. Tôi thầm thở phào, vì tôi cũng không biết phải bắt đầu câu chuyện như thế nào. Hoàng khơi chuyện:

- Em làm bạn của Lan được bao lâu rồi?

- Dạ, đã bốn năm.

- Ừ.

Anh bỏ lửng câu hỏi, không nói thêm bất cứ điều gì. Điều đó không làm tôi thoải mái, tôi cảm thấy rất bất an. Vì tôi chơi với rất nhiều đàn ông nguyên chất, họ rất thích nói chuyện và nói rất nhiều. Khi gặp một người bạn mới, họ sẽ nói chuyện một cách thoải mái, đôi lúc sỗ sàng, nhưng sau đó sẽ dễ dàng làm bạn của nhau. Hoàng thì ngược lại. Chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi. Không nói gì. Tôi tự đánh lừa mình. Có thể vì anh thuộc giới thượng lưu, cho nên việc anh không dễ dàng làm quen hay kết thân với một người mới quen cũng là dễ hiểu. Tôi đành phải phá vỡ không khí ngột ngạt đó bằng một câu chuyện. Tôi chọn du lịch làm điểm bắt đầu. Vì tôi rất mê du lịch, và cũng từng đi nhiều nơi. Hoàng với tay tắt cái ti vi khi trận bóng đang đến hồi gay cấn, chăm chú nghe tôi thao thao bất tuyệt về những nơi mình đã đi qua. Thỉnh thoảng anh thêm vào vài câu hỏi, nhưng tôi biết chỉ là hỏi dò, vì có khi anh đi đây đi đó còn nhiều hơn mười thằng tôi cộng lại.

- ... và cuối cùng là em phải xin lỗi, vì đã lỡ đi giày vào nhà của người Malaysia.

Anh không cười vì câu chuyện đó không hề mắc cười. Nhưng anh bắt đầu nói với tôi về kinh nghiệm của anh khi đi du lịch, và cả những kiến thức thực tế của anh nữa. Giọng nói khi Bắc lúc Nam của anh đúng là rất tuyệt. Tôi chỉ biết ngây người và gật gù liên tục trước sự thông thái quá mức của người đàn ông này. Cuộc nói chuyện diễn ra suôn sẻ suốt hai tiếng đồng hồ, tôi nghĩ rằng cái đài thu sóng đồng tính của mình đã nhầm. Anh đã nói chuyện với tôi như những người đàn ông, tuyệt nhiên không hề có một cử chỉ nào thái quá. Nhưng có một hậu quả không thể tránh khỏi mà tôi đã lường trước, đó chính là tôi đã say nắng anh. Và hoàn toàn mong muốn được tiếp tục khám phá con người lịch lãm này. Lan về, tôi đoán nó đã cố sức la cà hết nơi này đến nơi khác để chừa thời gian cho tôi và anh. Thấy nó khệ nệ vác đồ, anh lập tức bật dậy chạy ra đỡ hộ. Tôi nhìn nó mỉm cười khẽ lắc đầu, ngụ ý chúc mừng nó vì anh là một người đàn ông đích thực.

Chúng tôi đã có một buổi tối thật tuyệt, trong những câu chuyện liên tu bất tận về những chuyến đi, công việc, cuộc sống, và cả đám cưới sau này của hai người đó nữa. Chúng tôi vừa uống rượu vừa nói chuyện, thân thiết như ba người bạn rất thân. Một chút ghen tị nổi lên trong lòng tôi khi tôi thấy anh trao cho Lan những ánh nhìn âu yếm, nhưng trên hết vẫn là cảm giác hạnh phúc cho đứa bạn thân nhất của tôi. Cuối buổi, anh đưa tôi về. Anh lái xe rất cừ, dù đã uống khá nhiều rượu. Tôi cũng đang ở trong tình trạng lâng lâng của hơi men, thỉnh thoảng cười một mình như đứa trẻ bị bệnh tự kỷ. Anh là một người đàn ông đúng mực và nam tính. Chỉ trừ việc lúc tôi chuẩn bị xuống xe, anh đã kéo mạnh tôi lại để hôn tôi.

Ngọc Lan:

Tôi nghĩ Lâm giấu tôi điều gì đó. Nó cứ lẩn tránh tôi hết lần này đến lần khác. Khi tôi hỏi nó về kết quả của trò chơi, nó bảo Hoàng không phải là gay, tôi có thể yên tâm về người chồng chưa cưới này. Tuy nhiên, linh cảm cho tôi biết câu chuyện không đơn giản như thế. Tôi cảm thấy những khoảng cách trong cách nó đối xử với tôi dạo gần đây. Không lẽ tôi đã làm nó tổn thương? Hay là trong quá trình thử, nó đã yêu anh, rồi biết anh không phải là gay nên nó tuyệt vọng muốn tránh mặt tôi? Tôi ngồi suy nghĩ, cảm thấy mình rất có lỗi với Lâm khi đã bắt nó làm một điều trái khoáy như vậy. Nếu bây giờ nó có yêu anh thật, tôi cũng sẽ không trách gì, vì chính tôi là người bày nên cái trò oan nghiệt ấy. Chiều thứ sáu, theo đúng lịch, chúng tôi sẽ cùng đi ăn tối. Nhưng tôi muốn dành cho anh một sự bất ngờ đặc biệt. Tôi lẳng lặng qua nhà anh mà không báo trước, tôi muốn làm ngược lại quy trình của hai đứa, lần này chính tôi sẽ là người đón anh đi ăn. Chắc anh sẽ vô cùng ngạc nhiên và thích thú.

Tôi bấm chuông cửa nhà anh. Gần mười lăm phút sau, tôi mới nghe tiếng bước chân đi về phía cửa. Có lẽ anh đang tắm. Anh rất bất ngờ khi thấy tôi đứng đó, còn tôi thì tinh nghịch làm điệu bộ như mình đang là một món quà không mong đợi được gửi cho anh qua đường bưu điện. Anh bảo tôi vào nhà vì trong lúc này tôi rất muốn tự tay ủi bộ đồ mà lát nữa anh sẽ mặc khi chúng tôi đi ăn. Nhưng khi đến gần phòng ngủ của anh, bất giác tôi cảm thấy có gì đó là lạ. Mặc cho anh tìm cách ngăn cản, tôi vẫn tiến thẳng vào bên trong... Mặc cho anh kêu với theo đến thế nào, tôi vẫn một mình băng băng trên đường ra khỏi ngôi nhà đó. Tôi cũng không còn bận tâm đến buổi tối của chúng tôi, và có lẽ sau những giọt nước mắt này, ngày mai tôi sẽ mạnh mẽ hơn để sống tiếp cuộc đời của riêng mình. Ở góc tủ quần áo lớn trong phòng ngủ của anh có một cái vạt áo chìa ra, màu xanh với dòng chữ Best friend forever be bé tôi đích thân thêu tặng không lẫn vào đâu được.

Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 36260
Join date : 12/08/2017

https://tinhhoa.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Đểu - Page 3 Empty Những ngày thứ bảy

Bài gửi by Admin Thu Mar 02, 2023 3:34 am

Những ngày thứ bảy

Linh

Tình yêu luôn bắt đầu theo cách riêng của nó. Tôi không tin vào cái mà mọi người gọi là định mệnh, vì với tôi, chỉ có bàn tay con người mới đủ sức quyết định mọi thứ. Trong phạm vi niềm tin của hai chữ định mệnh, đôi khi đứng lên thay đổi định mệnh mới chính là định mệnh của mình. Vì vậy, tôi không bao giờ trông mong một tình yêu đẹp như mơ, vì sẽ rất đau lòng khi người ta tỉnh mộng. Tôi thuộc chòm sao Xử Nữ, rất mộng mơ lại vô cùng thực tế. Tôi là sự pha trộn hoàn hảo của những gì mâu thuẫn nhất trên đời. Hôm nay tôi thấy câu chuyện đó thế này, ngày mai tôi đã nghĩ hoàn toàn khác. Chính vì tính khí thất thường đó mà các chàng trai mệt mỏi khi tiếp cận tôi, có người vượt qua được khoảng thời gian đầu đỏng đảnh của tôi thì lại bỏ cuộc khi gần chạm đích. Nên tôi vẫn cứ một mình, dù vậy tôi cũng không cảm thấy có gì là cô đơn. Thứ bảy và chủ nhật, các cặp tình nhân sà vào lòng nhau, ôm ấp âu yếm nhau ngoài phố. Đi ngang công viên, hằng hà sa số cặp đôi ngồi sát bên nhau nói chuyện.

Quả là khi yêu rất khó để không hét to lên với thế giới về tình yêu của mình. Tôi cầm trên tay cuốn sách, lặng lẽ ngồi một mình trong góc quán cà phê quen thuộc. Tôi đặt ra cho mình mục tiêu phải đọc xong một cuốn sách vào mỗi thứ bảy. Còn chủ nhật tôi sẽ tranh thủ đi học một cái gì đó, làm bánh hoặc chăm sóc bản thân cũng được.

Trung

Cô ấy ngồi ở góc quán đó mỗi thứ bảy. Lần nào tôi tụ tập với hai thằng bạn thân đều nhìn thấy. Đúng cái bàn đó và đúng khuôn mặt xinh xắn đó. Mái tóc cô ấy xoăn tít, lững lờ buông ngang bờ vai trông thật quyến rủ, còn đôi mắt thi thoảng nhìn vào sách, rồi lại nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Tôi không thể không nhìn cô ấy. Cho dù điều đó làm tôi xao lãng nhiều trong câu chuyện với hai thằng bạn. Bọn nó cũng chẳng quan tâm vì sao cứ cuối tuần là tôi lại muốn ra đây ngồi. Tôi đã ngồi đây gần một tháng mà vẫn chưa tìm ra cách nào để tiếp cận được với cô ấy. Tôi biết đó là một cô gái thông minh khi cô ấy khẽ gật đầu lúc đọc được một dòng văn ưng ý. Với một người thông minh, nếu tôi quá sỗ sàng, tôi sẽ mất nàng khi chưa kịp làm bạn. Quan trọng hơn, tôi sẽ phá hỏng ngày thứ bảy của nàng mất.

Linh

Anh ấy lại nhìn tôi. Bình thường thì tôi sẽ làm lơ, vì tôi đã quen với mọi ánh nhìn luôn hướng về mình. Nhưng không hiểu sao tôi lại để tâm đến ánh nhìn của anh ấy. Ánh nhìn đó khác hẳn với ánh mắt láo toét của hai tên con trai ngồi cạnh anh. Ánh nhìn của anh thật trìu mến. Có lẽ anh ấy không để ý, tôi đã đến đây hai tuần liền chỉ với một cuốn sách. Tuần trước tôi đã đọc xong, nhưng vì quá phân tâm, tôi quên mất mình đã đọc những gì. Tôi cảm thấy vừa khó chịu vừa giận mình, chưa bao giờ tôi mất kiểm soát bản thân đến vậy. Tôi biết hết mọi ánh nhìn của anh ấy, nhưng không bao giờ tôi quay sang để ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi cũng không mỉm cười, vì tôi không muốn anh ấy biết là tôi đã trông thấy hết những điều đó. Không nhìn người ta thì làm sao biết người ta nhìn mình. Tôi sợ mình sẽ trở thành một đứa con gái dễ dãi. Nhưng tôi vẫn âm thầm quan sát anh ấy qua tấm kính mờ trước mặt. Tấm kính phản chiếu hình ảnh của anh khi nắng chiều đi qua.

Tôi đã tranh thủ lúc giả vờ nhìn xa xăm ra phía cửa chiêm nghiệm gì đó để nhìn anh thật kỹ. Anh ấy mặc áo sơ mi kẻ sọc, quần jean, mái tóc chải dựng giản dị. Anh ấy chỉ đeo duy nhất chiếc đồng hồ, không có nhẫn hay bất cứ thứ gì khác. Tự dưng tôi thấy vui, vì có lẽ anh ấy còn độc thân. Bọn bạn thân của tôi luôn bảo người yêu của chúng đeo những chiếc nhẫn đôi như đeo những gông xiềng trá hình. Nhưng vui thì sao? Tôi lại thấy mình thật vớ vẩn. Đó chỉ là một chàng trai không quen biết, và nếu anh ấy tiếp tục im lặng, tôi cũng sẽ như thế. Cho dù tôi đoán việc anh ấy liên tục có mặt ở một quán cà phê trong nhiều tuần không đơn giản chỉ là một thói quen.

Trung

Hôm nay cô ấy không đến. Góc ngồi quen thuộc đã thay bằng một đôi tình nhân teen teen. Hôm nay tôi chỉ ghé quán một mình, định bụng sẽ liều lĩnh làm một cái gì đó để làm quen với cô ấy. Nỗi thất vọng ngập tràn như một cơn sóng ngầm ầm ỉ bấy lâu nay được dịp tuôn trào. Tôi tiếc, tôi giận mình, tôi hối hận... Vì tôi không dám bước ra khỏi vỏ ốc của mình, cho nên tôi đã đánh rơi nhiều thứ hơn tôi tưởng. Có lẽ cô ấy sẽ không trở lại đây nữa, tôi đã mất đi một điều trở nên quen thuộc quá đỗi với mình mỗi tuần. Tôi không còn hứng thú với bất cứ chuyện gì, tôi chỉ muốn ngồi trong quán cà phê này, với cô ấy ở góc bàn kia. Có lẽ chúng tôi không có duyên với nhau, hoặc ông trời đã giận vì tôi chần chừ nhiều lần rồi làm mất đi một cơ hội của cuộc đời. Có lẽ tôi không nên trở lại quán cà phê này nữa. Mãi mãi không nên về lại đây nữa.

Linh

Bị cảm sau lần mắc mưa tối qua, tôi nằm bẹp dí ở nhà cả ngày thứ bảy. Tôi không đến đó như thường lệ, và cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa hết mệt. Điều tôi quan tâm nhất không phải là khi nào mình sẽ hết bệnh, mà là anh ấy sẽ như thế nào nếu không nhìn thấy tôi như mọi khi. Giá mà tôi có thể đọc được suy nghĩ của anh. Giá mà tôi biết anh thật sự muốn gì trong ánh nhìn đó. Tôi rất sợ bị tổn thương, và đã từng đau khổ rất nhiều chỉ vì giải mã nhầm những tín hiệu từ con trai. Một chàng trai nhìn mình, đôi khi chẳng phải vì yêu hay thích, mà chỉ vì thấy lạ, thấy đẹp là nhìn thôi. Tôi đã quen thu mình lại từ những sai lầm đó. Từ bây giờ trở về sau, nếu tín hiệu không rõ ràng, tôi nhất quyết không bước tới. Cho nên trước khi kết luận cái gì, tôi muốn từ tốn tự hỏi chính mình đâu là chứng cứ? Nhưng tôi không thể giấu đi suy nghĩ muốn gặp anh đến phát điên lên. Tôi muốn lết cái xác này ra đó để gặp anh biết bao.

Cho dù tôi sẽ không lộng lẫy như mọi ngày nhưng chí ít tôi cũng sẽ được nâng niu thói quen nhận ra anh đang nhìn mình mấy tuần qua. Trôi trong những dòng suy nghĩ, tôi thiếp đi lúc nào không biết. Khi tôi trở lại quán cà phê vào ngày thứ bảy tuần sau đó, tôi không còn nhìn thấy anh nữa. Cuốn sách trên tay tôi nặng trịch. Tôi cố nhai những dòng chữ, dù chẳng có chữ nào lọt được vào đầu. Tôi vẫn nhâm nhi cà phê, cố làm ra vẻ bình thường. Quán vẫn mở bài hát quen thuộc, nhưng sao tôi thấy lòng mình chơi vơi quá. Thật khờ khạo! Anh chỉ là một chàng trai xa lạ, sao tôi lại cứ làm như là chúng tôi đã quen biết từ rất lâu rồi vậy nhỉ?

Trung

Tôi tự hứa với lòng mình là không trở lại quán cà phê đó nữa, nhưng cứ mỗi khi đi ngang qua là lại thấy mình như đang ngồi trên đống lửa. Tôi luôn cố để ý xem cô ấy có đang ngồi nhìn ra phía cửa sổ không. Có một lần vì như thế mà tôi suýt tông luôn xe vào mấy ông xe ôm gần đó. Để chữa ngượng, tôi phải giả vờ hỏi đường các ông ấy rồi cảm ơn và đi tiếp. Cô ấy đã thay đổi thói quen? Đã không còn thích ngồi đó nữa. Người ta thường nói con gái như thời tiết, khi thế này khi thế khác, hiểu được họ còn khó hơn lên trời. Tôi chạy xe trên đường, lá mùa thu rơi rụng. Chưa bao giờ tôi để ý những điều này trong cuộc sống của mình. Tôi chợt cảm thấy mình thật lạ lùng. Không hiểu tại sao một cô gái xa lạ lại có thể khiến tôi có những thay đổi lạ lùng đến vậy?

Linh

Hai tuần rồi tôi đến quán đều không gặp anh. Nhìn thấy một điều gì đó mãi sẽ thành thói quen, và không nhìn thấy điều gì đó nữa mãi cũng sẽ thành thói quen. Tôi muốn mình quên đi chàng trai lạ đó để trở lại là con người kiêu hãnh của những ngày qua. Tôi quyết định sẽ không đến quán cà phê đó nữa. Ngày mai là thứ bảy. Có lẽ tôi sẽ chọn một địa điểm vui chơi trong trung tâm để thay đổi không khí. Tôi muốn dẹp bỏ những cuốn sách trong tuần này để làm quen với những thứ mới lạ, có thể không bổ ích bằng, nhưng dễ chịu hơn. Tôi sẽ thay đổi một lần nữa. Tôi cắt ngắn mái tóc xoăn để trông thật khỏe khoắn và tomboy. Tôi cũng gạt qua một bên những thể loại váy hoa điệu đà, thay vào đó là một chiếc quần jean rách cá tính. Trong lúc tôi đang hào hứng với kế hoạch làm mới mình thì cô bạn thân nhất đã gọi: "Ghé quán cũ nhé! Nhớ đem sách cho tao mượn." Tôi chưa kịp nói gì nó đã cúp máy. Tôi có nên từ chối không? Cái quán cũ mà nó nói chính là cái quán tôi đã không còn muốn quay trở lại nữa.

Chiều thứ bảy, tôi đến đúng hẹn và lại ngồi đúng cái góc quen thuộc đó. Sau một chút khó chịu vì mình đã phản bội mình, tôi lập tức cảm thấy dễ chịu vì những điều thân thuộc đã trở về trong tôi. Tôi không thể dối lòng, thật ra là tôi cũng muốn cho mình thêm một cơ hội nữa để được gặp lại anh. Chỉ một lần này nữa thôi. Biết đâu... Đang ngồi suy nghĩ vu vơ thì có tiếng tin nhắn đến, của cô bạn thân: "Tao xin lỗi, sếp tao gọi bất chợt nên tao không thể ra với mày. Mày đừng giận. Nhắn tin lại cho tao khi nhận được tin này."

Trung

Chuyến công tác tỉnh ngày thứ bảy kết thúc vào lúc bốn giờ chiều. Tôi mệt lả người vì cả ngày phải chụp ảnh. Đã thế con đường có quá nhiều ổ gà, xóc lên xóc xuống khiến tôi càng mệt mỏi. Sài Gòn mùa mưa dễ chịu lắm. Không còn cái nắng oi bức khiến người ta chỉ nhìn thôi là muốn đánh nhau. Tôi đã yêu cuộc đời này hơn vì cô ấy. Một người con gái tôi chưa quen biết bao giờ. Đôi khi tình yêu không nhất thiết phải trọn vẹn, chỉ cần mình biết với mình, vậy là đủ. Tôi chợt muốn chạy ngang quán cà phê đó, dẫu tôi biết hy vọng được gặp lại cô ấy mỏng manh như sợi chỉ. Nhưng tôi cứ chạy, theo quán tính hay theo con tim mình, tôi cũng chẳng biết. Bạn có tin vào phép màu không? Tôi không tin. Nhưng tôi tin rằng điều mình nghĩ đến quá nhiều sẽ tỏa ra một năng lượng mạnh mẽ giúp chính nó trở thành sự thật. Tôi chạy ngang quán cà phê, tai đã nghe loáng thoáng tiếng nhạc du dương quen thuộc, và mắt tôi hướng về phía cô ấy ngồi. Có một cô gái đang ngồi ở đó. Cô ấy trông rất khác.

Mái tóc cắt ngắn với trang phục tomboy không nữ tính nhưng có cái gì đó khiến tôi cứ đinh ninh chính là cô ấy. Điều đó đã thôi thúc tôi dừng xe. Và lần này, tôi cảm nhận được một điều gì đó thân quen đang ở rất gần, rất gần... Tôi bước vội vào quán. Tiến dần về phía cô gái không rõ mặt. Lần này, nếu đúng là cô ấy, tôi nhất định sẽ không để vụt mất cơ hột, nhất định thế. Tình yêu luôn có cách bắt đầu của riêng nó.

Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 36260
Join date : 12/08/2017

https://tinhhoa.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Đểu - Page 3 Empty Nếu lỡ một ngày ba đi lạc

Bài gửi by Admin Thu Mar 02, 2023 8:10 pm

Nếu lỡ một ngày ba đi lạc

Nếu lỡ một ngày ba đi lạc. Đó chính là câu hỏi con tự đặt ra cho mình trong một ngày nắng ấm. Và để trả lời, con đã phải làm một chuyến du hành vào những miền ký ức xa xôi và tưởng tượng về một miền tương lai mới. Khi đó, lúc giải trình với chú công an về sự biến mất của ba, con sẽ làm một thủ tục mà ai cũng phải làm, trả lời những câu hỏi.

- Ba con trông thế nào?

- Ba con có đặc điểm gì khác biệt?

- Ba con thường mặc áo gì và khi đi đã mặc áo gì?

- Ba con thích ăn gì?

- Những chỗ nào ba con thường ghé?

Con thấy mình ngồi lặng câm. Vì con không trả lời được câu nào trong số những câu đơn giản đó. Chỉ có gần ba tháng nay, những căn bệnh không rõ nguyên nhân khiến con thường xuyên phải ở nhà, con bỗng nghiện và thích cảm giác được ở cạnh gia đình. Đơn giản là vì không phải cố tỏ ra lịch sự, không cần phải cứng cỏi, không cần phải có nhiều tiền trong túi mới an tâm. Những bữa cơm đúng giờ đã cải thiện tình trạng đau bao tử của con rõ rệt. Vì cứ đúng 11 giờ 30 ba sẽ về nhà. Ăn cơm. Rồi 13 giờ 30 ba sẽ đi làm. Con nhận ra ba là người rất yêu gia đình trong một lần ba mua rất nhiều bánh mì giảm giá ở siêu thị. Vì đơn giản là buổi tối em con vẫn hay đói bụng, nó có thể ăn bất cứ lúc nào mặc dù những mẩu bánh mì vàng ươm lần nào ăn không hết rồi nó cũng đem bỏ. Nhưng con hiểu phải là người rất yêu gia đình mới thích mua những thứ lặt vặt như thế.

Con thích cái cách ba tắm cho mấy con chó, ba bảo là nuôi chó thì phải thương, và khi con còn bé ba cũng dạy con không bao giờ được đụng đến thịt chó. Những gì có tình có nghĩa, không vô tri vô giác thì cớ sao ta phải đối xử tệ bạc với chúng? Khi biết con bị đau bao tử, dù đã xỉn quắc cần câu ba vẫn ngồi trên chiếc taxi để lang thang cùng con từ bệnh viện Nhiệt đới đến bệnh viện Nguyễn Tri Phương, sém chút đã ngủ luôn tại bệnh viện nếu con không nói là có thể ở lại một mình. Một tháng sau, có lần ba bảo con chạy ra nhà thuốc mua bảy gói chữ P về. Rồi trong bữa cơm ba kể một câu chuyện. Người lính ngày xưa trị đau bao tử bằng cách nuốt nhựa của ốc bươu lúc năm giờ sáng, làm thế bảy ngày thì cả đời không đau nữa. Nay đã có thuốc chữ P, hãy sử dụng nó đúng cách. Con cười thầm, thế là đã có chiêu độc để giấu riêng cho con biết. Lúc ấy ba nói thêm:

- Hãy chỉ cho những người xung quanh, những người mà con biết họ cũng đang đau bao tử để họ chữa bệnh.

Một buổi trưa ba về nhà bảo con:

- Này, con đổi nghệ danh đi.

- Tại sao hả ba?

- Báo mới chửi con kìa.

- Trời! Thế cả đời con phải đổi bao nhiêu cái tên nữa để vừa lòng thiên hạ?

Ba im lặng. Im lặng là đồng ý. Ba ít khi ép uổng con những điều con không muốn. Sau nhiều chuyện, con lại tìm thấy sự yên ổn trong chính ngôi nhà này. Là hoàng đế hay dân cày, nếu thấy được sự yên ổn dưới mái ấm gia đình thì đó là kẻ hạnh phúc nhất. Vì như vậy mà con đã biết buông nhiều thứ, tâm hồn cũng trưởng thành hơn, theo một cách hoàn toàn tích cực. Trở lại câu hỏi ban đầu. Nếu lỡ một ngày ba đi lạc và con không biết gì về ba cả thì với cảm giác của con, hằng ngày con vẫn sẽ đi tìm ba, bằng mọi giá.

Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 36260
Join date : 12/08/2017

https://tinhhoa.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Đểu - Page 3 Empty Thiêu thân

Bài gửi by Admin Fri Mar 03, 2023 12:13 am

Thiêu thân

Dọn về nhà mới. Cả nhà tôi phải dọn dẹp rất mệt mỏi và ngay sau đó chúng tôi phải đối mặt với một vấn nạn đau đầu: thiêu thân. Có hàng ngàn con, hàng triệu con, cứ mở cửa sổ ra là chúng ùa vào. Có lẽ vì khu vực nhà tôi là nơi gần bụi rậm, chỗ mà thiêu thân trú ngụ. Mẹ tôi định tìm cái gì đó xịt phòng cho bớt. Tôi bảo:

- Thôi! Mẹ cứ để yên đấy, đến sáng là chúng nó chết hết thôi.

Quả thật, sáng ra thiêu thân chết như rạ, quét nhà gom được cả một bao. Thứ ánh sáng diệu kì mà chúng vẫn tưởng là nguồn vui từ những bóng đèn neon đã giết chúng. Thiêu thân lao vào niềm đam mê của chúng bằng mọi sức lực có được, chúng chẳng quan tâm đến kết quả ra sao, xung quanh đã có bao đồng loại đi trước chết rồi. Chỉ biết lao vào và mãi mãi lao vào. Chợt nhớ câu chuyện của người Eskimo. Người Eskimo đem máu động vật tươi cùng một con dao bén đông thành đá. Sau đó đặt ngoài đất trống. Bọn sói ngửi mùi máu liền đến liếm đá đông. Liếm mãi đến khi chạm lưỡi dao. Lưỡi chúng tóe máu, nhưng chúng vẫn tưởng đó là máu động vật tươi nên tiếp tục liếm. Cuối cùng, người Eskimo chỉ cần đi thu lượm những xác sói chết vì mất máu mà thôi. Cạm bẫy thì bao giờ chẳng ngọt ngào.

Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 36260
Join date : 12/08/2017

https://tinhhoa.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Đểu - Page 3 Empty Trên bàn tay bà mụ

Bài gửi by Admin Fri Mar 03, 2023 6:55 pm

Trên bàn tay bà mụ

Hôm trước chạy ngang cầu Chữ Y, thấy rất đông người tụ tập. Không quen hóng chuyện nên cứ thế mà chạy về. Sáng hôm sau nghe tin trên báo là có một người tự tử ở đó. Hôm qua, tiễn bạn về xong, đang mỏi mệt vì đường về vừa khuya vừa lạnh thì tôi lại thấy người ta tụ tập trên cầu Nhị Thiên Đường. Cũng không quen hóng chuyện. Nhưng tôi đã nghe tiếng một người đàn ông gần đó: "Nhảy xuống chết luôn rồi." Lại thêm một người tự tử. Tôi đang đọc Bà mụ của Chris Bohjalian, một tác phẩm nằm trong danh sách những cuốn sách phải đọc của Oprah. Chủ đề của nó chưa từng có ai chạm vào, những người đàn bà chuyên đỡ đẻ. Người ta vẫn cho là một đứa bé sinh ra trong một không gian ấm cúng, dưới bàn tay mềm mại của bà mụ vẫn tốt hơn là với những dụng cụ y tế lạnh lẽo. Xem rồi mới biết, một đứa trẻ chào đời là biết bao nhiêu công sức khó nhọc, nó được bà mụ bế trên tay, đỏ hỏn và bật khóc, cùng một người mẹ đang đau đớn nhưng hạnh phúc, còn người cha thì thở phào nhẹ nhõm.

Thế giới thường hân hoan chào đón một sinh linh như thế. Trong cả trường hợp một đứa bé thiếu may mắn không sinh ra trong hoàn cảnh đầy đủ đó, thì việc nó ra suôn sẻ và có thể thở được đã là một đặc ân của đấng linh thiêng rồi, đúng không? Chị tôi cũng vừa sinh con, được hơn một tháng. Có mẹ và bà ngoại tôi ngày nào cũng cùng chị chăm sóc, con bé cháu tôi mới được khỏe mạnh như thế. Chăm một đứa trẻ, thật sự quá cực. Một bà mẹ phải có một sức lực khủng khiếp, một sự chịu đựng vượt trên tất cả. Chưa kể, sau này nó sẽ mọc răng, nó sẽ khóc cả đêm, rồi bệnh, rồi quấy, rồi bắt đầu biết lăn, bò, chạy và nói những từ đầu tiên... Tôi ước quá trình chăm sóc nuôi dưỡng một đứa bé được quay lại để phát trong một chương trình dạy học, giúp học sinh hiểu là để có được chúng ta toàn vẹn như hôm nay, bố mẹ chúng ta đã khổ cực đến thế nào. Và một ngày nào đó, vì một nỗi đau nào đó, chúng ta buông xuôi nhảy cầu tự vẫn. Mọi công sức, mọi khổ đau và hy sinh bỗng chốc tan thành mây khói.

Khi một người không còn muốn sống nữa, dĩ nhiên có nhiều lý do. Nhưng tôi nghĩ, nhiều bạn trẻ bây giờ hay có thói quen làm quá mọi chuyện lên so với bản chất thật của nó. Bị la mắng thì bỏ nhà đi, không mua cho cái này cái nọ là bắt đầu vô lễ. Và đôi khi chỉ vì hiểu lầm mà cho là không ai cần mình nữa, vậy là chết. Nông cạn hết sức! Bạn chết? Được thôi. Đơn giản là thế. Nhưng những người ở lại mới phải chịu một gánh nặng tâm lý khủng khiếp. Trong trường hợp những kẻ ghét bạn thì tôi không nói, nhưng những người thương bạn, họ sẽ mang vết sẹo đó suốt đời. Người ghét bạn, bạn chìu họ và chết cho họ khỏe. Còn người thương bạn, bạn lại ra đi để nỗi đau cho họ mãi mãi. Có bất công quá không? Áp lực cuộc sống? Với hai mươi mấy tuổi đầu thì đã là gì? Mất việc chăng? Cánh cửa này đóng lại là nhiều cánh cửa khác mở ra. Tình yêu chăng? Kẻ làm bạn muốn chết rõ ràng cũng cho bạn một thông điệp: đó không phải là người xứng đáng.

Gia đình à? Dẫu cho bạn đang chịu ngược đãi thì cũng phải nhớ bạn lớn được như hôm nay là nhờ cơm gạo của ai. Và dù thế nào, bạn vẫn chưa là người có cuộc sống tồi tệ nhất. Vì có người cụt tay cụt chân vẫn đi bán vé số. Có người mù lòa câm điếc vẫn sống, sao bạn phải phí hoài một kiếp con người? Hãy là người lựa chọn, đừng là nạn nhân. Vì cuộc sống này công bằng. Làm gì có nỗi đau nào không thể nguôi ngoai? Chỉ có con người cứ bị ám ảnh bởi nỗi đau như một cơn nghiện. Thử tự hỏi mình đi, thế nào cũng sẽ có câu trả lời. Ở trên đời không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới. Tôi nhớ câu chuyện ngụ ngôn trong nhà thiền kể về một người đàn bà Tây Hạ đau buồn rớt xuống một vực sâu. Hôm sau thấy mặt trời lên, bình minh ló dạng, bà chợt nhận ra một điều: Cái gì rồi cũng qua, dù là niềm đau hay hạnh phúc, mặt trời vẫn lên mỗi ngày theo đúng những gì tự nhiên sắp đặt. Nếu đã từng có ý định kết thúc sự sống, hãy tin tôi, nó quá đẹp để bạn chối từ.

Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 36260
Join date : 12/08/2017

https://tinhhoa.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Đểu - Page 3 Empty Chuyện về chiếc boomerang

Bài gửi by Admin Sat Mar 04, 2023 12:31 am

Chuyện về chiếc boomerang

Nếu bạn yêu cuộc sống, nó sẽ yêu lại bạn bằng một tình yêu gần như vậy. Tôi có một cô bạn, chia tay người yêu đã hai năm, và hiện đã ở bên cạnh một người mới. Nhưng điều đáng nói là thái độ hằn học với quá khứ của cô ấy luôn hiện hữu cho dù chuyện đã qua rất lâu. Cô ấy không bao giờ đi lại những nơi đã từng hò hẹn, không mặc những bộ quần áo đẹp chỉ vì chúng gợi nhớ về người cũ, không đi con đường quen thuộc và chấp nhận con đường vòng xa hơn, không nói về người cũ, xem như anh ấy chưa từng hiện diện trong cuộc sống này. Có một hôm, người con trai ấy tình cờ xuất hiện trước mặt khi chúng tôi đang cùng nhau mua quà sinh nhật cho một người bạn. Cô bạn tôi chết lặng, rồi cô ấy lánh đi chỗ khác... Boomerang là một loại vũ khí của thổ dân Úc. Khi bạn ném nó đi, nó sẽ quay trở lại với bạn sau khi đã bay một vòng. Tôi nghĩ rằng chúng ta đã vô tình ném vào cuộc sống này khá nhiều những cái boomerang đâu đó, và theo đúng quy tắc, chúng sẽ trở về.

Bạn tôi đã ném vào cuộc sống một sự trốn tránh, thì cô ấy mãi mãi sẽ mắc kẹt trong cái quá khứ ấy khi chiếc boomerang trốn tránh quay về. Tôi cũng từng như vậy. Khi tôi thất bại trong tình yêu đầu tiên. Tôi ném vào cuộc sống sự oán hờn và cay nghiệt. Tôi lôi hết tất cả những kỷ niệm từng có với người ta ra mà dằn vặt bản thân thật nhiều. Tôi sợ hãi mỗi khi tiếng chuông điện thoại báo có tin nhắn, vì tôi biết tôi đang mong đợi tin nhắn của ai, và biết thêm rằng điều đó sẽ không bao giờ đến. Tôi sợ vào Facebook của người tôi yêu, vì tôi sẽ thấy những điều không nên thấy. Suốt một tháng trời đó, tôi đã được chiếc boomerang oán trách trả về những gì? Đó là một công việc trì trệ, sức khỏe xuống cấp trầm trọng và tinh thần luôn trong trạng thái treo trên cành cây. Tôi nhìn tôi trong gương, tất cả những điều người ấy từng yêu mến ở tôi bây giờ đã không còn nữa, chính tôi đã ném chúng đi và nhận lại sự thảm hại này. Tôi đã đọc về một bí quyết có tên là nắm giữ sự đối lập.

Bạn giơ hai tay ra, giả vờ như gom hết những tuyệt vọng không thể thay đổi được trên một tay, còn tay kia, bạn sẽ tưởng tượng là mình đang nắm giữ một sự đối lập với điều tồi tệ trên. Bí quyết này sẽ giúp bạn cảm thấy bạn đang điều khiển cuộc sống của bạn, nhìn rõ đâu là lối thoát và dần lấy lại cái tôi tự tin. Sau khi đã phân tách hai thái độ trên hai bàn tay, tôi quyết định thêm một bước nữa: Ném vào cuộc sống chiếc boomerang với đầy đủ những điều tích cực. Tôi và cô bạn của tôi đã cùng nhau làm một thỏa thuận với sự theo dõi sát sao của hai đứa với bảng kế hoạch của nhau. Tôi khuyên cô ấy hãy cho mình một cơ hội làm bạn với người yêu cũ và tập cho mình khả năng đối diện với quá khứ. Sau nhiều đắn đo, cô ấy đã quyết định chấp nhận thử thách này. Trong cùng một ngày, chúng tôi đi lại hết những con đường và những nơi hai người đó từng đến. Tôi luôn nhắc cô bạn của tôi nhìn mọi thứ đúng với bản chất của nó và cảm nhận cái đẹp của từng khoảnh khắc khám phá lại sự sống.

Cảm giác lúc đầu thật khó chịu. Nhưng sau đó cô ấy quen dần với nó. Bạo dạn hơn, cô bạn tôi đã dám nhắn cho người yêu cũ một dòng tin hỏi thăm sức khỏe. Và thông điệp từ anh ấy hoàn toàn tích cực. Hai người cứ thế nói chuyện với nhau như hai người bạn, không giận hờn tiếc nuối, mọi thứ bỗng nhẹ nhàng như một giấc mơ trôi. Vì cách vượt qua nỗi đau buồn tốt nhất chính là đi xuyên qua nó. Còn tôi, tôi cũng ném vào cuộc sống những điều mới lạ. Tôi học làm bánh kem, đi du lịch, viết những ca khúc mới... Và tôi đã nhận về từ cuộc sống một thông điệp rằng nó vẫn yêu tôi như nó đã từng. Điều tuyệt vời hơn, tôi đã làm bạn trở lại với người tôi yêu, vì chúng tôi không muốn đánh mất tình bạn tuyệt vời đã có với nhau. Tôi biết sẽ còn gặp thật nhiều những điều tồi tệ. Nhưng tôi nghĩ nếu chúng ta biết cách ném vào đó những chiếc boomerang tích cực, mọi thứ sẽ trở về một cách tích cực. Là người quyết định cuộc sống của mình, nên khi chúng ta quyết định sống vui, thì chắc chắn chúng ta sẽ vui.

Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 36260
Join date : 12/08/2017

https://tinhhoa.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Đểu - Page 3 Empty Những người thứ ba

Bài gửi by Admin Sun Mar 05, 2023 11:06 am

Những người thứ ba

Tôi còn nhớ một cảnh trong phim truyền hình đã từng xem. Chung Gia Hân đứng bên ngoài gõ cửa, bên trong là Mông Gia Tuệ và Lâm Phong. Chung Gia Hân vừa khóc vừa đẩy cửa, còn Mông Gia Tuệ thì hoảng hốt giữ chặt cánh cửa ấy. Cảnh phim chỉ có vậy mà tôi nhớ hoài. Tối đó tôi còn viết bài hát Cô gái trốn trong phòng, nhưng rồi xé đi, coi như nó chưa từng tồn tại. Trong phim, Mông Gia Tuệ là người thứ ba. Một người thứ ba xinh đẹp. Không hiểu sao tôi lại không ghét Mông Gia Tuệ. Dù tôi rất thích tình yêu của Lâm Phong và Chung gia Hân. Tại sao vậy? Người thứ ba là một cụm từ thú vị. Hình ảnh hạnh phúc là hình ảnh của một đôi một cặp, cứ đến ba là đã lẻ, không trọn vẹn nữa. Mà từ trước cho đến nay làm gì có tình yêu nào tồn tại giữa ba người. Làm người thứ ba có đau không? Đau lắm! Đau xé lòng. Nhưng đã yêu thì nào ai hiểu được. Tôi quan niệm, yêu là một cuộc tìm kiếm. Chúng ta không có khả năng để biết ai sẽ là người cuối cùng đi đến hết con đường với mình.

Cho nên đừng bao giờ cố bấu víu vào cái gì một cách tuyệt đối. Bạn yêu hôm nay thì biết hôm nay, đừng dại dột khẳng định tình yêu này là mãi mãi. Tôi đã thấy nhiều người bỏ nhau chỉ sau vài tháng đám cưới. Tôi còn nghe ai đó đùa một câu đau lòng: "Tại sao người ta ly hôn? Là vì người ta đã kết hôn." Thế đấy. Chỉ nên giữ những gì thật sự là của mình, trong thời điểm hiện tại, mà thôi. Và biết đâu những người thứ ba thật lòng cũng sẽ có một ngày được yêu trọn vẹn. Trong cái bể lều bều đó có những cảm giác được yêu thương trọn vẹn đã ngủ quên bất ngờ được đánh thức. Có nỗi thất vọng vì mãi không có được nhau. Có nỗi ê chề vì yêu thương một người mà cũng không dám. Có chút thầm lặng mãi không nói được thành lời. Tôi thương lắm cái phận làm người thứ ba. Nên ai đã và đang là người thứ ba, xin hãy vẫn yêu cho dù ngày mai có thế nào đi nữa. Bởi vốn dĩ là người thứ ba, phải yêu thầm lặng đã rất khổ và buồn rồi. Cái phận làm người thứ ba. Đến cả đau, cũng phải đau sau một người đến trước.

Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 36260
Join date : 12/08/2017

https://tinhhoa.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Đểu - Page 3 Empty Duyên

Bài gửi by Admin Mon Mar 06, 2023 5:02 pm

Duyên

Tôi ngồi trong phòng thì có chú chim sẻ bay vào. Nó lạc phương hướng đâm đầu vào các góc nhà. Dĩ nhiên tôi phải chụp nó lại rồi thả nó bay ra ngoài. Nếu một con người không vững vàng, cũng sẽ rất dễ lạc đường và hoang mang như con chim nhỏ đó, sẽ va côm cốp vào số phận đến tóe máu, kiệt sức. Nhưng con chim nhỏ đã có cái duyên với tôi, bàn tay tôi mang nó trả về bầu trời. Chúng ta cũng vậy, sẽ có lúc tìm thấy bàn tay cứu rỗi tâm hồn mình. Tôi nhớ lại câu chuyện về một người thất tình ngồi khóc. Anh vừa bị bạn gái đá. Một nhà sư đi ngang qua, bèn hỏi vì sao anh khóc. Anh bảo anh rất yêu cô ấy, vậy mà giờ cô ấy vẫn ra đi theo một người đàn ông khác. Vị sư lấy một tấm gương ra cho anh soi vào. Anh nhìn thấy trong gương là một bãi biển, và có một xác chết trên bãi biển đó. Một người đàn ông đi ngang qua, thương hại cái xác, lấy tay vuốt mắt rồi dùng tấm vải che cái xác lại. Một lát sau, lại có một người đàn ông nữa đi ngang qua, đem cái xác đi chôn cất cẩn thận. Nhà sư nói với anh:

- Cái xác đó chính là kiếp trước của cô gái anh đang yêu, anh là kiếp sau của người đàn ông thứ nhất, người đã đắp vải cho cô ấy, kiếp này cô ấy trả cho anh như vậy là hết, người mà cô ấy nợ chính là kiếp sau của người đàn ông đã chôn cất cho cô ấy.

Câu chuyện này ngụ ý rằng cái duyên của cuộc đời không ai có thể dễ dàng nắm được, khi nó đến thì nó sẽ đến, còn lúc phải đi ắt nó sẽ ra đi. Bạn đã bao giờ nhìn thấy một người bạn cảm thấy tin tưởng và gần gũi, muốn chia sẻ và quan tâm, muốn áp đặt cho mình suy nghĩ rằng mình và người đó rồi sẽ là của nhau. Tôi đã từng rơi vào tình huống như thế và tôi thường tưởng tượng về một viễn cảnh rất xa xôi, tươi đẹp nào đó. Kết quả như thế nào? Trật lất! Nếu người đó đúng là của tôi, người đó sẽ tự đuổi theo tôi. Nếu đúng là nhân duyên của bạn, đúng ngày đó giờ đó, bạn và người ấy sẽ trông thấy nhau. Và cảm giác sẽ đến từ hai phía. Điều cần làm trước một nhân duyên là để cho nó được tự nhiên nhất. Bạn không cần phải dàn cảnh hay sắp đặt một cuộc hẹn, tự dưng nếu muốn gặp, hai người sẽ có cách để tìm nhau. Bạn không cần cố tỏ ra khác biệt với mọi ngày để mong mình trở thành người phù hợp với họ, vì khi bạn tự nhiên nhất mới đúng với mẫu người họ đang tìm.

Bạn chỉ cần làm một việc đơn giản là lắng nghe con tim mình. Con tim mách bảo bạn hãy nói gì đó với anh ấy thì bạn nói. Con tim bảo bạn hãy nắm tay anh ấy thì bạn hãy nắm. Nhớ là thật tự nhiên nhé! Không chỉ con người mới có duyên, cái gì trong vũ trụ này cũng đều là duyên. Hiện tại tôi đang sống, tôi sẽ không thể thay đổi gì, vì mọi thứ đã được an bài. Được an bài, không phải do trời, mà do chính bàn tay con người tạo ra. Tác giả Minh Niệm nói: Nhân hôm nay là duyên cho tương lai và ngược lại, thế nên người ta mới gọi là nhân duyên. Không có cái duyên nào hoàn toàn mới, mà là sự cấu thành của nhiều duyên nhỏ trong đó đã từng gặp gỡ nhau. Vì vậy, nếu bạn muốn tạo ra những nhân duyên an lành trong tương lai, ngày hôm nay bạn hãy xây dựng những điều tốt đẹp quanh mình. Một ngày nào đó, những điều tốt đẹp sẽ đến với bạn.

Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 36260
Join date : 12/08/2017

https://tinhhoa.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Đểu - Page 3 Empty Những người nhiều chuyện

Bài gửi by Admin Tue Mar 07, 2023 8:45 am

Những người nhiều chuyện

Khi còn bé, tôi sống trong khu nhà nhỏ ở đường Dạ Nam quận 8. Cái xóm bé nhỏ mà ba mẹ tôi rất sợ nhắc về nó, vì nó chứa đựng cả một quá khứ cơ cực và chật chội. Nhưng tôi thích về thăm lại vì bên cạnh những khốn khó vẫn có nhiều điều để nhớ. Tôi nhớ một buổi trưa, một thằng bé bán vé số trạc tuổi tôi lên cơn động kinh ngã vật ra giữa đường, miệng sùi bọt mép, giãy lên đành đạch. Tôi chỉ biết đứng chôn chân trước cảnh hãi hùng đó. Còn bà bảy nhà xéo nhà tôi mấy căn đã nhanh chóng đưa ngay cái khăn bà đang cầm vào miệng nó để nó không cắn phải lưỡi rồi bà la lên, bà con trong xóm kéo ra. Bà út nhanh chóng lấy miếng chanh vắt vào miệng thằng bé để nó mau dứt cơn. Cả xóm tôi đã cứu mạng một người như thế. Một buổi chiều năm tôi học lớp 12. Khi tôi vừa bước ra khỏi lớp chuẩn bị về nhà thì bị xô đẩy lọt luôn xuống mười ba bậc cầu thang. Lúc đó tôi thấy nghẹt thở. Tôi va mạnh xuống từng bậc thang và dừng ở bậc thang cuối. Đám học sinh vây quanh tôi, đứa la đứa hét. Một đứa gọi thầy giáo.

Đến giờ tôi vẫn không biết tên thầy giáo đó. Thầy bảo tôi đừng đứng dậy ngay, cứ ngồi đó, thở chầm chậm cho đến khi thở được bình thường. Cứ thế sau vài giây tôi tỉnh táo lại, hai bạn khác dìu tôi xuống nhà xe ngồi nghỉ... Khi tôi qua nước ngoài, chị tôi chỉ dặn dò về sự nguy hiểm của những kẻ giết người ở Malaysia. Tình trạng nguy hiểm tới mức ngay khi bạn vừa có một cái sim, gọi cuộc gọi đầu tiên là ngay hôm sau đã có kẻ sẵn sàng gọi vào số đó để lừa bạn. Và vì không một ai quan tâm đến ai trong cái sự phát triển của hệ thống xã hội tự động đó nên bạn có thể bị giết mà không ai biết. Khi cướp vào chợ, bạn phải đưa hết tiền không thì biết mùi ngay tức khắc. Một đồng nghiệp của tôi kể, những ngày ở Nga anh phải đối mặt với một tình trạng khủng khiếp: bị đánh ngoài đường. Bọn côn đồ chẳng cần lý go gì, thấy anh đáng ghét là chúng cho anh vào bệnh viện ngay. Và cảnh anh nhớ nhất là sự ung dung của những người trên xe điện hôm đó, với những tờ báo trên tay và ánh mắt lạnh lùng.

Trở lại câu chuyện trên, đôi khi bạn đi qua một đám đông xúm xít trên đường ở Việt Nam và sẽ buột miệng: "Hiếu kỳ, nhiều chuyện!" Nhưng bạn hãy tưởng tượng nếu một ngày bạn gặp nạn giữa đường, sẽ thật may mắn khi xung quanh bạn có rất nhiều người để ý đến bạn. Bởi trong đám đông nhiều chuyện vây quanh bạn, sẽ có một người gọi cấp cứu, hoặc lên tiếng đòi lại công bằng khi thấy bạn bị ức hiếp. Sự nhiều chuyện đó, so với sự lạnh lùng bỏ mặc người khác sống chết ra sao, cái nào rẻ tiền hơn?

Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 36260
Join date : 12/08/2017

https://tinhhoa.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Đểu - Page 3 Empty Re: Đểu

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Trang 3 trong tổng số 6 trang Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6  Next

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết